Thể thao Việt Nam tại Olympic Tokyo 2020: Buồn để nhìn lại mình

Buồn, nhưng hiệu quả của đoàn thể thao Nước Ta tại Olympic Tokyo 2020 cũng là tiếng chuông nhắc nhở việc nhìn lại chính mình .

Buồn hơn những người hàng xóm

Qua 4 ngày tranh tài tại Olympic Tokyo 2020, mọi hy vọng của thể thao Việt Nam về khả năng giành huy chương đã về gần vạch 0. Cho đến cuối tuần này, chỉ còn một vài nội dung cá nhân ở các môn mà ai cũng hiểu rằng, đẳng cấp của các vận động viên quốc tế không cho các vận động viên Việt Nam cơ hội cạnh tranh huy chương.

Và như vậy, thể thao Việt Nam trở về với việc không thể nối dài thành tích có huy chương tại kỳ Olympic thứ tư liên tiếp. Vậy, đó là một thất bại?

Để Kết luận về thất bại hay thành công xuất sắc tại một giải đấu, cần có được nhiều yếu tố, nhiều tài liệu và nhiều góc nhìn, từ toàn cảnh đến cận cảnh, từ khách quan tới chủ quan … Vậy nên, trong thời điểm tạm thời không coi đó là thất bại thì không hề không buồn, nuối tiếc với Nước Ta vắng mặt trên bảng tổng sắp huy chương .So với những người hàng xóm trong khu vực Khu vực Đông Nam Á, nỗi buồn đó càng nhân lên khi tính đến thời gian này, đã có 3 vương quốc giành được huy chương, trong đó, Đất nước xinh đẹp Thái Lan và Philippines có sắc Vàng, Indonesia có cả Bạc lẫn Đồng .So với 3 vương quốc này, Nước Ta đến Olympic Tokyo 2020 với số vận động viên ít hơn – Philippines 19, Indonesia 28 và Thailand 42. Nhưng tất yếu, không ai lấy số lượng để so sánh về năng lực, thời cơ đua tranh huy chương. Nước Singapore có 23 vận động viên tham gia nhưng hiện tại cũng chưa có ai bước lên bục nhận huy chương .

Mỗi quốc gia có một chiến lược riêng để phát triển thể thao, thế nhưng, nếu nhìn vào những môn mà 3 quốc gia trên giành huy chương, đó mới thực sự là điều đáng tiếc.

Thái Lan có huy chương Vàng Taekwondo mà trong đó, Panipak Wongpattanakit thi đấu cùng hạng cân dưới 49kg với Trương Thị Kim Tuyền và loại cô ở vòng tứ kết. Trong khi đó, cả 3 huy chương của Indonesia và Philippines đều ở môn Cử tạ. Với 2 vận động viên Việt Nam là Thạch Kim Tuấn và Hoàng Thị Duyên, thực lực của họ được xếp vào khả năng đua tranh nhưng kết quả là thất bại. Thật đáng tiếc!

Panipak Wongpattanakit của Thái Lan giành Huy chương Vàng Taekwondo hang dưới 49kg nữ. Ảnh: OlympicPanipak Wongpattanakit của Thái Lan giành Huy chương Vàng Taekwondo hạng dưới 49kg nữ. Ảnh: Olympic

Buồn với chính mình

Thể thao Nước Ta đến Tokyo năm nay với áp lực đè nén vô cùng lớn. Vẫn biết rằng, trong toàn cảnh khó khăn vất vả, không có chỉ tiêu đơn cử nào cho việc giành huy chương nhưng mọi thành viên đều hiểu rằng, sức ép đến từ việc 3 kỳ Olympic trước đều có thành quả nhất định. Năm nay không có sẽ bị coi là một bước lùi .

Nhưng đôi khi, thất bại – sự ngắt quãng, sẽ giúp thể thao Việt Nam nhìn lại chính mình, không chỉ trong vài ba năm mà là suốt quá trình hiện diện ở Olympic.

Tính đến năm nay là 41 năm kể từ lần đầu tiên thể thao Việt Nam xuát hiện tại Thế vận hội mùa Hè (Moscow 1980). Thành tích của Việt Nam có gì? 1 huy chương Vàng, 3 huy chương Bạc, 1 huy chương Đồng. Những môn nào có huy chương? Taekwondo (1), Cử tạ (2), Bắn súng (2) – những môn thiên về cá nhân, đòi hỏi sự tổng hợp của rất nhiều yếu tố để chiến thắng.

Tính theo thời hạn, mất 20 năm để có được tấm huy chương tiên phong ( Sydney 2000 ), mất thêm 16 năm nữa để có huy chương Vàng tiên phong ( Rio năm nay ). Và sau khi có 3 kỳ Olympic liên tục giành huy chương, nó trở thành “ viên kim cương trên bản báo cáo giải trình ”, tạo sức hút can đảm và mạnh mẽ để cuốn vào vòng xoáy thành tích bằng mọi cách, trong thời gian ngắn, quên đi kế hoạch dài hạn vào tăng trưởng vận động viên đỉnh điểm, lan rộng ra ở những môn Olympic …Khó khăn luôn là điều được nhắc đến trong những nguyên do, nhưng kể cả như vậy vẫn có điểm chung, điểm riêng để không coi đó là toàn bộ. Quan trọng hơn cả là nhìn lại mình, thực tiễn với tiềm năng trong bất kể thực trạng nào thay vì tâng bốc nhau tạo ra sự kỳ vọng quá đà ở người hâm mộ …