Bóng đá nữ ít được quan tâm

Các cầu thủ nữ VN ăn mừng chiến thắng tại giải Hà Nội Mở rộng.

Nghe cũng có lý. Giải VĐQG nữ tuy nỗ lực tổ chức triển khai hằng năm nhưng cứ tùy nghi … tổ chức triển khai. Không số lượng xác lập. Một đội dự hoặc bỏ. Thể thức cũng bất định. Một giải còn nghiệp dư hơn cả trào lưu. Khán đài thì trống vắng, ngay cả khi miễn vé vào sân .
Nhưng mà nó vẫn được duy trì và vẫn là ” giải vương quốc “. Có người bảo là đẻ non. Có người lại gọi là chín ép. Thực ra thì LĐBĐVN không khởi xướng giải này mà chỉ là công nhận tư cách ” giải vương quốc ” do một địa phương khởi xướng, Thành Phố Hà Nội. Giám đốc Sở TDTT Hà Nội Hoàng Vĩnh Giang nổi tiếng về tài ” nhìn xa trông rộng ” trong việc gieo mầm để gặt hái thành tích, như đã đi tiên phong trong những môn wushu, silat, hay cầu mây để vươn ra ” tầm lục địa và quốc tế “. Bóng đá nữ cũng nằm trong ý tưởng sáng tạo đó .

Khổ nỗi mấy cái môn kia có bao nhiêu là bộ huy chương nên rất dễ “động viên phong trào”. Và quy trình để đi đến “tầm châu lục và thế giới” nghe chừng cũng không quá xa. Bóng đá là một trường hợp khác. Nó đã là môn phổ biến toàn thế giới. Và người ta không so silat với bóng đá bao giờ, nhưng lại hay “đưa lên bàn cân” bóng đá nữ với bóng đá nam.

Một môn thể thao tồn tại khi có những người thích chơi môn thể thao đó. Còn để phát triển và có thể trở thành một nghề thì phải có những người khác, tức là xã hội, muốn được xem họ chơi. Khi đó người chơi thi đấu cả vì người xem, đổi lại họ có quyền đòi hỏi ở người xem những điều kiện để chơi và thành quả của cuộc chơi. Bóng đá nữ của ta và hầu hết trên thế giới đều ở dạng thứ nhất, chỉ có hai ngoại lệ thật sự là Mỹ và Trung Quốc. Còn bóng đá nam ở dạng thứ hai, ngay cả khi nó còn bị coi là “nghiệp dư” hay “bán chuyên nghiệp” ở VN. Trong vài chục năm qua, bóng đá nam ở ta dù chưa là một nghề thực thụ thì nó có thể cũng đã là một con đường để… tìm nghề. Đá bóng giỏi để làm một quân nhân chuyên nghiệp, một sĩ quan công an, một suất biên chế ở Sở TDTT để… làm việc gì cũng được, rồi có khi ra ngoài cũng dễ kiếm một chân lái xe, bảo vệ…

Các cầu thủ nữ đành phải chơi hầu hết cho họ, hay đúng hơn là cho niềm đam mê của họ, và hoàn toàn có thể cả thành tích nữa cho một tỉnh, một ngành, thậm chí còn vương quốc như một tấm HC SEA Games ví dụ điển hình. Biết đâu rồi một tấm HCV SEA Games 21 tới đây sẽ giúp ” tăng cấp ” bóng đá nữ thành một nghề. Chức VĐTG, Olympic ( hay á quân ở giải này ) đã giúp những nữ cầu thủ Mỹ và Trung Quốc được chú ý quan tâm. Và những Kim Hồng, Ngọc Mai, Hiền Lương, Thuý Nga, Minh Nguyệt hay Nguyễn Thị Hà lại có dịp mở mày mở mặt, nếu không bằng cả thì cũng bằng một phần mười những Hồng Sơn, Huỳnh Đức … ?
Lao Động, 20/6