Chơi đá cầu “phủi” – một nét tài hoa người Hà Nội

Bạn cũng có thể bắt gặp hình ảnh chơi đá cầu “phủi” ở nhiều nơi khác nữa, từ trường học đến ngoài công viên, vườn hoa. Thậm chí chỉ cần một khoảng không gian nho nhỏ là trái cầu có thể bay lên thoả mãn niềm đam mê của mọi người trong đó.

Đá cầu xuất hiện ở Hà Nội từ khá lâu và cũng là môn thể thao rất quen thuộc với mọi người. Chỉ cần một quả cầu, giầy với dép cũng ko thành yếu tố, là mọi người từ già trẻ lớn bé đều hoàn toàn có thể tham gia .

Những năm gần đây với sự lên ngôi của các bộ môn hút khán giả như đá bóng, bóng chuyền, quần vợt… ít nhiều đã khiến người dân Thủ đô quên mất bộ môn đá cầu truyền thống. Dù không thể phủ nhận đây là một trong những “mỏ vàng” của thể thao nước nhà ở các kỳ đại hội thể thao quốc tế, khi liên tục 8 năm liền đá cầu Việt Nam đều giành vô địch thế giới. Thật may mắn là vẫn còn một bộ phận nhỏ người Hà Nội vẫn duy trì tinh hoa đó, qua những sân chơi đá cầu “phủi” đường phố, góp phần giữ gìn và ươm mầm những tài năng trẻ tương lai.

Kĩ thuật vít cầu trong đá cầu lưới ” phủi ” .

Động tác ” quét ” vôi cầu, người chơi sẽ phải dùng lực từ cổ chân hoặc đùi để ” nhấn ” trái cầu xuống .
Cầu ” phủi ” là những quả cầu chinh được tạo từ miếng chì đập bẹp, hoặc đồng xu, và theo thời hạn thời nay đã có thêm đế cầu làm từ nhựa, cao su đặc đẹp mắt. Người dân Thủ đô vẫn không thể nào quên được khoảng chừng thời hạn làm mưa làm gió của đá cầu cuối những năm 80 đầu 90 ở thế kỷ trước. Khi đó khắp nơi từ vườn hoa Hàng Trống ( sân ” Ba Lát ” xưa ), góc sân phố Tràng Thi, Văn Miếu – Văn Miếu, sân làng Đông Xã ( Bưởi ), … chiều chiều luôn kín người theo dõi theo dõi những ” cao thủ ” đá cầu Hà thành màn biểu diễn .

Đá cầu phủi ngày này không hề thiếu bóng hình của phái nữ, những cô gái tưởng như chân yếu tay mềm, nhưng chiếm hữu từng đường cầu mềm mại và mượt mà mà đầy dũng mãnh .

Theo thời hạn dù còn nhiều khó khăn vất vả trong việc duy trì, những người nặng lòng với đá cầu Thủ đô đã tìm lại được nhau sau bao năm bị gánh nặng đời sống chi phối, đem đam mê của mình hình thành lên những câu lạc bộ ” phủi ” hoạt động và sinh hoạt đều đặn hàng ngày .
Có thể kể đến những cái tên câu lạc bộ Chí Linh, Ninh Hiệp, Thiền Quang, Tuổi trẻ … đều đặn hoạt động và sinh hoạt hàng ngày mỗi buổi tan làm, không phân biệt tuổi tác, giới tính, đẳng cấp và sang trọng. Người chơi hoàn toàn có thể là những lão tướng tên gọi liệt vào hàng lịch sử một thời đá cầu đá chung sân, chung ” chiến tuyến ” với lũ nhóc xì tin đáng tuổi cháu chắt 9 x .

Cũng đơn thuần thôi, chỉ cần 1 khoảng chừng khoảng trống ngoài trời cộng thêm bộ lưới là tất cả chúng ta hoàn toàn có thể chiêm ngưỡng và thưởng thức từng đường cầu của những ” cao thủ ” đất Hà thành. Những thuật ngữ còn khá lạ lẫm với người ngoại đạo như vít, santo, quét đã từ từ được phổ cập cùng với vận tốc tăng trưởng của trào lưu cầu lưới phủi .
Không còn là chơi đá cầu dạo thể dục giãn gân cốt đơn thuần nữa. Thay vào đó là những trận chiến stress đủ khiến người theo dõi dán mắt vào từng đường cầu. Và phần thưởng cho người thắng lợi cũng khiến cả làng cùng vui tươi, đôi lúc chỉ là chầu trá đá, điếu thuốc hay viên kẹo lạc nho nhỏ …
Và cũng chỉ cần thế thôi, khi những gì tinh hoa, những gì là hiếm, vẫn luôn được người Hà Nội xưa và nay lưu giữ, dù bằng cách này hay cách khác …